Thị trấn Tiên Kỳ (Tiên Phước) hiền lành, nhỏ nhắn như một bàn tay. Cứ ngỡ câu thơ Vũ Hữu Định trong bài "Còn chút gì để nhớ" là viết cho góc phố dịu dàng này vậy: "Đi dăm phút đã về chốn cũ".
Vậy có điều gì đau đáu không gọi thành tên khi tháng 4 đã bước đi những ngày cuối cùng vội vã?
Tiên Kỳ mùa hoa sưa. ảnh: Nguyễn Khắc Đức
Hoa giáng hương, người Quảng Nam quen gọi là hoa sưa. Lạ cho loài hoa có xuất xứ từ những khu vườn Tiên Mỹ, Tiên Cẩm, Tiên Châu…, mấy năm nay về làm đổi thay khuôn mặt Tiên Kỳ. Hoa sưa được trồng ở các trục đường chính là Huỳnh Thúc Kháng và đường 10/3, đường Trần Quý Cáp; và hai bờ kè ven sông Tiên.
Tháng 4, trong “nhị độ sưa”, những cung đường rực rỡ vẻ thanh xuân. Chưa bao giờ thấy quê mình đẹp và quyến rũ đến thế. Một sớm mai thức dậy, trong màn sương bồng bềnh, thị trấn bừng lên sắc hoa vàng. Bên kia bờ kè, hàng hoa in bóng dưới dòng Tiên, vàng cả lòng sông xanh biếc mây trời lúc “nắng xuống trời lên”.
Hiếm có loài hoa nào nở rộ và mang màu vàng đến nôn nao như hoa sưa. Mới hôm trước còn e ấp và oằn trĩu những nụ xuân xanh. Hôm sau, khi còn chìm trong màu mờ ảo, hoa sưa đã làm phố thị bừng tỉnh. Hoa nở như một dàn đồng ca, cất lên từ lúc tờ mờ sương. Hương hoa dịu nhẹ, thoảng đưa. Từng chuỗi hoa dài đến 20cm, có khi mỗi chuỗi còn tẻ ra đến hai ba nhánh nhỏ, những hoa là hoa. Nhiều cành trĩu hoa. Nhiều cây chưa chịu ra lá, chỉ rưng rức sắc vàng. Nhưng thai nghén suốt một năm, để rồi mãn khai chỉ đúng hai ngày. Đời hoa ngắn ngủi. Cái đẹp mong manh. Chợt đến rồi đi. Lại nữa, trời thường hay bấc vào đúng kỳ hoa nở, dân gian gọi là bấc hoa sưa. Nên ai cũng “lạy trời đừng mưa”, vì nếu trời mà ghen ghét, đố kỵ với cái đẹp, thì hoa vừa chớm nở cũng tơi bời rơi rụng. Mỗi nụ hoa li ti như là một giọt nắng ươm vàng. Hoa rơi cũng là những vũ điệu bất tận của cái đẹp. Cứ nhìn từng cánh vàng xoay xoay, chao nghiêng, tung bay trong gió để rồi rải một thảm vàng dưới ven đường là cũng khiến người yêu hoa mê đắm. Cái đẹp giã từ nguồn cội để tiếp tục một hành trình mới: “Hoa rơi chẳng phải vô tình/ Hóa mùn dành để thắm cành hoa sau”. Cái triết lý “cần có nhau”, để làm đẹp cho đời một lần nữa được gợi nhớ. Có dịp thả bộ trên những con đường sưa ở xứ Tiên, hẳn ai cũng lắng đọng những cảm xúc bình yên, mơ mộng.
Một lần, vì chuyến đi công tác, tôi trở về khi hoa đã tưng bừng hết sắc thôi hương. Con phố khô khan màu rơi rụng. Tôi có cảm giác mình vừa lỡ hẹn. Một nỗi tiếc nuối, hụt hẫng và trống vắng đến không ngờ, như mình vừa đánh rơi điều gì thật quý giá. Tự an ủi mình, rằng vẫn còn đó vô số hình ảnh đẹp đến mê hồn được bạn bè lưu giữ; rằng chưa đầy hai tuần nữa, hoa lại thêm một lần nở để xôn xao. Rồi nhủ lòng, hãy cứ vui vì mỗi mùa hoa sưa, bạn bè, những tay nhiếp ảnh từ khắp nơi tìm về xứ Tiên để ghi lại những khoảnh khắc đẹp hiếm hoi, để vẻ đẹp quê mình được quảng bá rộng rãi trên các phương tiện thông tin. Và như thế, Tiên Kỳ của tôi, mỗi độ cuối xuân đầu hạ, rộn rã khoác thêm màu áo mới: thị trấn hoa vàng!
Một mùa vàng nữa vừa đi qua. Thị trấn trở lại màu xanh non tươi tắn. Rồi sẽ vào hạ với sắc tím bằng lăng và sắc đỏ của hoa phượng, những màu hoa của tuổi học trò. Nhưng sắc vàng hoa sưa vẫn vương hoài trong ký ức, như câu ca của Trịnh: “Em đến bên đời hoa vàng rực rỡ, nào dễ chóng phai trong lòng nỗi nhớ…”.
(Theo baoquangnam.vn)